Sau rất nhiều lần đắn đo, mình đã đến gặp bác sĩ tâm lý. Cảm giác như thể mình là bệnh nhân tâm thần. Ban đầu mình thấy việc này vớ vẩn và không cần thiết, nhưng rồi con bạn cứ ép mình đi, nó bảo chỉ 1 lần thôi cũng được. Đành chiều nó. Mình gặp bác sĩ vào khoảng 5h chiều.
Ấn tượng ban đầu là rất bất ngờ. Anh bác sĩ còn khá trẻ và rất thời trang. Ăn mặc như thanh niên với quần kaki ôm màu đỏ đô và áo sơ mi trắng sắn tay nhanh nhẹn. Anh ấy đón mình bằng nụ cười ngay giữa căn phòng thoáng đãng với cặp ghế gỗ đưn giản. Tôi tưởng mình phải ngồi ghế nệm dựa như trong phim và nghe hỏi cung cơ. Tôi hơi bất ngờ.
Bác sĩ nói: Chào em. Cô bé 31 tuổi là mẹ của cậu con trai kháu khỉnh.
Mình đáp lời: Em chào bác sĩ.
Bác sĩ ngồi xuống 1 ghế và chỉ vào ghế đối diện: Em ngồi đi.
Mình ngồi xuống, giữa mình và bác sĩ không có cái bàn nào ở giữa, cảm thấy thiếu tự tin và lo lắng ghê gớm. Mình chờ bác sĩ lên tiếng. Nhưng phải năm phút chẳng thấy gì. Mình cứ vặn vẹo tay nhưng không dám mở miệng hỏi. Liếc nhìn đồng hồ, minh hơi băn khoăn, vì 6h phải về đón con và nấu cơm nữa.
Mình hỏi: Sao bác sĩ không nói gì ạ?
Bác sĩ: Tôi không có gì để nói
Trời! Bó tay. Mình đi bác sĩ tâm lý phải trả tiền. Giờ ngồi nhìn nhau cho xong chuyện. Chắc điên luôn khỏi chờ bệnh phát.
Mình: 6h em phải về đón con. Lần sau bác sĩ hẹn em giờ sớm hơn được không? Nếu bác sĩ đông khách quá thì xếp sang hôm sau cũng được ạ.
Bác sĩ: Tôi không có khách từ 3h đến giờ. Nhưng tôi thích hẹn giờ này vì thông thường phụ nữ có con đi học hay phải lo nghĩ việc con cái và gia đình, bếp núc.
Mình: Biết thế sao bác sĩ hẹn em giờ này?
Bác sĩ: Tôi muốn biết có phải con cái và việc nhà đang là mối bận tâm của em không. Nếu đúng thì tôi muốn em gọi đt cho chồng hoặc ai đó đón bé giúp em 1 ngày
Mình: Nếu lỡ chồng em đang bận? Hoặc nếu lỡ em là mẹ đơn thân?
Bác sĩ: Mẹ đơn thân không đến tìm tôi. Họ biết họ không có gì và họ chấp nhận điều đó. Đôi khi cô độc nhưng trong kiểm soát. Còn chồng em bận hay không tùy vào cuộc đt của em lúc này. Gọi cho chồng và nói anh ấy đón con đi.
Mình chẳng dám gọi. Anh ấy sẽ hỏi mình đủ thứ. Mình thấy bối rối và đắn đo. Và rốt cuộc quyết định không gọi.
Mình: Còn nửa tiếng. Em sẽ ở đây thêm nửa tiếng. Rồi em sẽ đi đón con.
Bác sĩ: Vấn đề của em bây giờ là ở mối quan hệ gia đình. Vợ chồng em sống riêng à?
Mình: Vợ chồng em sống với bố mẹ chồng và em gái chồng.
Bác sĩ: Bây giờ em về đón con đi. Ngày mai em ghé lại giờ này nhé. Cho đến khi em thấy cuộc gặp gỡ với tôi quan trọng hơn việc đón con và nấu ăn ở nhà thì chúng ta tiếp tục. Tôi muốn làm việc với người cần tôi và hợp tác với tôi. Tin rằng tôi có thể đứng sau lưng em đỡ em khi em thả mình ngã tự do ra sau.
Mình: Em nói chuyện thêm với bác sĩ được không?
Bác sĩ: Gọi đt cho chồng đi đón con. Mở loa ngoài.
Mình lại đắn đo. Nhưng rồi cũng rút đt ra gọi.
Mình: Anh đang ở đâu vậy?
Chồng: Anh ở nhà. Em đang ở đâu?
Mình: Công việc ở cơ quan đột xuất phải tăng ca. Anh đón con nhé.
Chồng: Bao giờ em về?
Mình: Em chưa biết. Nhưng em sẽ cố về sớm
Chồng: Về sớm mà còn cơm nước đấy. Tí nữa anh đi đón con cho.
Bác sĩ lắng nghe cuộc nói chuyện của mình. Sau khi thấy mình tắt máy mới hỏi mình
Bác sĩ: Lần gần nhất em bị ốm là khi nào?
Mình: Cũng lâu rồi. Sức khỏe em tốt lắm. Chắc phải mấy tháng rồi.
Bác sĩ: Ai mua thuốc cho em?
Mình: Em mua.
Bác sĩ: Khi đó ở nhà ai nấu cơm?
Câu hỏi làm mình trào nước mắt. Chẳng ai nấu cả. Người ta dắt nhau đi ăn tiệm. Sau đó quên mua đồ về cho mình. Chồng bảo úp đỡ gói mì đi rồi uống thuốc. Ngày hôm sau anh ấy bảo mình cố lết vào bếp đi, ai đời để mẹ chồng nấu cơm mà con dâu nằm chơi điện thoại. Mình khóc muốn nghẹn cả cổ.
Bác sĩ đưa cho mình hộp khăn giấy: Em có anh chị em ruột không? Bố mẹ còn cả chứ?
Mình: Em có em gái. Em còn mẹ thôi.
Bác sĩ: Có hay tâm sự với mẹ và em gái không?
Mình: Không
Bác sĩ: Sao thế?
Mình: Vì không hợp tính.
Bác sĩ: Nếu bạn ly hôn. Hai người thân của bạn sẽ phản ứng thế nào?
Mình: Gia đình em không có truyền thống ly hôn. Mẹ em sẽ tự tử mất.
Bác sĩ: Cuộc sống của bạn nói gọn qua 3 chữ: Tự chôn mình