Điều phụ nữ cần trong hôn nhân

"Lòng tôi có lần khép cửa, rồi bên vết thương tôi quỳ. Vì em đã mang lời khấn nhỏ, bỏ tôi đứng bên đời kia…”

Nếu tình yêu của thanh xuân chỉ cần được nhìn, được ngắm, được kiêu hãnh cùng nhau thì hôn nhân chỉ cần được nghe, được hiểu và được chia sẻ cả nỗi khốn khổ cùng nhau.

Sẽ không phải là tình yêu của khi say khi cuồng ngày trẻ, thực tế hôn nhân mới là giai đoạn mà người ta cần dành tối ưu thời gian cho nó. Để tìm hiểu một người, ta chỉ mất một tháng, một năm, nhưng để thật sự đồng cảm với người ấy, ta phải dành cho họ một đời trọn vẹn những quan tâm, yêu thương và chia sẻ. Yêu chỉ mới là quãng thời gian của những rung động và hấp dẫn mới mẻ, còn hôn nhân là quãng thời gian của trách nhiệm, gắn bó và thấu hiểu. Biết một người là bạn yêu, hiểu một người là tình nghĩa của người bạn đời. Bạn yêu không có ràng buộc, không cần hiểu sâu, không cần từ bỏ những sở thích cá nhân và thay đổi cho phù hợp dần với nhau, nhưng bạn đời thì cần nhiều lắm sự cố gắng, chấp nhận và tha thứ.

Điều khó nhất trong hôn nhân không phải là từ bỏ, mà là sự nỗ lực để có thể nói chuyện, hàn huyên với nhau. Hôn nhân chết không phải là khi trái tim người này không thể đập những nhịp rung động vì người kia nữa, hôn nhân chết dần khi người ta không còn muốn nói với nhau điều gì. Sự im lặng chỉ đến khi người ta tổn thương quá nhiều, cứ lặp lại những đau khổ và bế tắc mà không thể tìm được người chia sẻ.

Thật ra, hạnh phúc với phụ nữ có khó gì đâu, hạnh phúc với phụ nữ trong hôn nhân chỉ đơn giản là có được một người bạn đời có thể hàn huyên với họ. Đời sống sẽ bình an hơn khi có được người bạn đời có thể đối thoại được trong hôn nhân. Chỉ tiếc rằng, đàn ông luôn quá bận rộn để thiếu tinh tế trong chuyện tình cảm mà xem nhẹ những cuộc nói chuyện cần thiết với người vợ của mình mỗi ngày, cứ đem sự bù đắp về vật chất cho những thiếu hụt sự thấu hiểu và sẻ chia là đủ cho tất cả. Phụ nữ nhạy cảm và yếu đuối, họ có thể tỏ vẻ vui vẻ, chấp nhận bình lặng trong khoảnh khắc bù đắp nhưng những lỗ hổng trong lòng thì vẫn nguyên vẹn đó, chẳng mất đi đâu cả. Vậy thì, cớ gì đối thoại trong hôn nhân lại trở thành xa xỉ quá như thế?

Chẳng ai nói được với nhau cả ngày, nhưng một đời để nói với nhau mỗi phút mỗi ngày thì chẳng khó. Tình yêu, nói say nói cuồng vẫn chỉ là nói những điều hay, hôn nhân thì khác, sẽ chẳng còn nói những khi say khi cuồng nữa, sẽ nói cả trong những ngày tháng mình chán nhau nhất, sẽ nói cả những điều tệ hại nhất về nhau - nhưng cuối cùng, ai sẽ chọn vì mình ở lại, đó mới là người bạn đời thật sự.

Đời sống sẽ bình an hơn khi có người cùng đi bên cạnh mình, nói với mình những điều cả vui cả buồn, cả hay cả dở, dù là khi minh mẫn cho đến khi chẳng còn sáng suốt nữa, thì ngoảnh lại, mình vẫn có một người đã chọn đồng hành như thế, hôn nhân thật ra đơn giản thế thôi. Nhưng mấy ai nguyện vì nhau mà làm được?