Tôi năm nay 40 tuổi, là một công chức nhà nước. Chồng tôi hơn tôi 2 tuổi, anh là một tiến sỹ tâm lý, một doanh nhân có tiếng. Tuổi thơ của tôi không hạnh phúc, bố mẹ tôi ly thân và giữa tôi và mẹ không có sự kết nối, chia sẻ với nhau. Tôi luôn khát khao thèm những cảm giác đó và tự ti khi các bạn kể về gia đình mình. Đến sinh viên năm cuối tôi gặp anh là chồng tôi bây giờ, là người thành phố khá điển trai. Chúng tôi yêu nhau được gần 1 năm thì tôi về nhà anh ấy, chứng kiến bố mẹ anh ấy quan tâm và chiều con trai của mình. Không khí gia đình ấm áp làm sao, tôi cảm nhận đây là nơi mà tôi muốn gắn bó cả cuộc đời. Sau khi tôi ra trường chúng tôi có dự định kết hôn thì gia đình tôi ngăn cản. Nhưng tôi đã quyết tâm vượt qua gia đình mình để đến với anh ấy. Cho đến nay gần 20 năm trôi qua tôi và gia đình đẻ của mình vẫn có những khoảng cách không thể nối lại gần nên đau khổ cũng không dám chia sẻ, hé một lời, kể cả với mẹ đẻ của mình.
Hiện tại tôi và chồng tôi đang sống ly thân được 3 tháng nhưng chung cùng một ngôi nhà, đây cũng là lần dài nhất mà bản thân tôi cũng không muốn làm lành như mọi khi nữa. Bầu không khí thật khủng khiếp, nặng nề tràn khắp ngôi nhà tôi. Cứ tưởng rằng lấy chồng làm tiến sỹ tâm lý là may mắn như mọi người vẫn đang gắn cho tôi nhưng giờ đây tôi nhận ra là tuổi trẻ quyết định của mình là chọn nhầm người.
Gần 20 năm quen và chung sống chưa bao giờ chồng tôi hành hung tôi nhưng cũng chưa bao giờ sai mà nhận lỗi hay nói một câu xin lỗi. Vốn đã thường xuyên nhậu khuya thì mỗi khi có chuyện là nhậu qua đêm để mình tôi ở nhà. Có những đêm mưa sấm sét giật, ba mẹ con nằm ôm nhau, đứa thì sợ co rúm người, đứa thì khóc…
Quan điểm của anh. Phụ nữ chỉ là phụ nên tất cả những việc nhà cửa, chăm con, dạy con học hành, giỗ tết bên nội ngoại tự phải lo hết. Hàng ngày đi làm về anh để áo ra bàn mà tôi không cất nhanh thì cũng có thể ăn một trận chửi tơi bời, tôi không thể hiểu một người ra ngoài lễ phép vậy mà có thể chửi vợ con những câu như dân chợ búa được ngay. Những bữa cơm chuẩn bị cả buổi chiều nghĩ xem chồng thích ăn gì, chạy ngược xuôi đi chợ mua về, kỳ công nấu nướng đối lại chỉ vì chút nước chấm mặt, nhạt một chút cũng đủ để anh trách móc khiến cả nhà không thể nuốt nổi. Rồi những hôm cơm canh ngon lành xong xuôi thì chồng đi nhậu về khuya.
Cũng vì trước khi kết hôn gia đình tôi ngăn cản nên anh rất hận ông bà. Mỗi khi ông bà qua nhà chơi với cháu là anh lại đay nghiến tôi, bên ngoài anh vẫn dạ vâng nói chuyện với ông bà nhưng sau lưng thì trách móc tôi, rồi lấy lý do đi họp hành, công việc ra ngoài để mình tôi tiếp ông bà.
Cách đây 3 năm tôi có nghe tin chồng có mối quan hệ bên ngoài nhưng tôi không tin, một phần không tin, một phần không muốn tin. Lắm lúc tôi nghĩ dù có thế bên ngoài nhưng vẫn về nhà là đủ rồi. Vì tôi cũng quen với sự cô đơn ngần ấy năm. Cách đây 4 tháng chính anh trai tôi đã nhìn thấy anh ấy đi với bồ, rất bình thản về anh ấy nói với tôi: “Tôi có tuổi rồi, hưởng thụ được đâu thì cố mà hưởng thụ, giờ có bồ là bình thường mà”. Câu nói đó cứ ám ảnh vang lên trong đầu tôi. Vẫn không một lời nhận lỗi, tự do đi chơi và không hề có sự xấu hổ gì cả.
Gần 20 năm cũng là ngần ấy thời gian mình tôi chăm sóc cho 2 đứa con. Giờ các cháu cũng đã học cấp 3 đủ hiểu biết. Đứa lớn thì luôn nói mẹ hãy buông tay để sống cho mẹ đi, đứa bé thì nói từ khi con lớn con đã thấy mẹ làm mất giá trị của mẹ rồi, mẹ hãy sống cho mẹ đi…
Thực sự đến giờ phút này trong tâm trí tôi để nói về tình yêu với chồng thì không còn, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không dám bước ra khỏi cuộc đời anh.