Phải làm sao khi Chồng tôi có con riêng với bạn thân?

Tôi năm nay 40 tuổi. Chồng tôi 41, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc 20 năm qua của gia đình tôi dường như đã không còn khi tôi mới phát hiện ra cách đây 5 tháng, anh có một đứa con riêng bên ngoài đã 3 tuổi. Tôi như đã chết, tất cả những niềm vui, tự hào về gia đình nhỏ của mình đều tan vỡ.

Tôi & anh đến với nhau là mối tình đầu của nhau, anh tính rất tốt, tu chí làm ăn. Chăm sóc vợ con và gia đình nội ngoại rất tử tế. Bố mẹ đẻ tôi cũng luôn nói với tôi rằng trong 4 thằng rể thì chồng tôi có hiếu nhất. Chúng tôi có với nhau 1 cô con gái đến nay 18 tuổi. Do sức khỏe tôi không được tốt nên anh chủ động khuyên tôi nên dừng lại không sinh nữa, vì quan điểm của anh lúc đó rất rõ ràng không cần con trai, một phần anh suy nghĩ tiến bộ, phần khác nhà anh cũng nhiều anh em, anh không bị áp lực về phía gia đình. Tôi cũng mừng vì gặp được người chồng tâm lý và hiểu chuyện. Sau 10 năm kết hôn hai vợ chồng bảo nhau làm kinh tế nên bước đầu có nhà cửa, xe đi lại. Anh có chút vốn chuyển sang làm bất động sản, công việc thuận lợi nên anh ngày càng bận rộn đi tiếp khách, giao lưu. Anh có dịp nào cũng muốn tôi đi cùng nếu có thể. Bạn bè của hai vợ chồng tôi còn ghen tị với cuộc sống tôi đang có. Tài chính gia đình anh cũng công khai rõ ràng tài sản và phần lớn cho tôi giữ. Anh vẫn yêu thương mẹ con tôi đến giây phút tôi biết chuyện. Có thể bản năng của người phụ nữ linh cảm cho tôi về điều đó.

Thấy anh có những ánh mắt không dám nhìn thẳng vào tôi mỗi khi vợ chồng nói chuyện vui vẻ, trong lúc hai vợ chồng ngủ tôi có hỏi anh:

Anh có điều gì muốn nói với em không ?

Thì anh ôm tôi và nói anh rất sợ, tôi nói anh sợ điều gì ?

Anh bảo anh sợ mất em.

Tôi đã nghĩ đến có chuyện ập đến gia đình mình rồi, vì chồng tôi chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như vậy. Tôi bật điện và anh cứ ôm tôi khóc nức nở, vừa khóc vừa nói anh xin lỗi em.

Sau 1 tiếng để anh bình tĩnh lại tôi yêu cầu anh nói đầu đuôi câu chuyện. Anh có chia sẻ những năm gần đây cũng có điều kiện rồi, đi giao lưu anh em đều nói vui, nói đùa, góp ý… không có con trai làm gì nhiều cho mệt. Lúc đầu thì cũng cười trừ và không nghĩ gì, nhưng lâu dần trong suy nghĩ của anh cũng muốn có ý nghĩ đó. Mặc dù anh cũng không nghĩ là sẽ thực hiện. Đến năm 2017 họp hội lớp đại học, anh có gặp Kiên là bạn học cùng, đã ly hôn chồng và ở một mình. Nói chuyện thì biết cũng cùng làm về BĐS nên kết nối giao lưu, hợp tác được gì không? Sau 3 tháng nói chuyện khá thiện cảm thì Kiên hỏi anh có muốn cô ấy sinh cho anh một đứa con trai không. Anh nghĩ cô ấy nói vui hóa ra cô ấy nói nghiêm túc. Anh suy nghĩ và cũng bảo cô ấy. Anh không bao giờ bỏ gia đình vợ con anh được, nếu em đẻ cho anh thì em thiệt thòi lắm. Cô ấy đồng ý là sẽ không làm ảnh hưởng tới cuộc hôn nhân của nhà mình. Sau đó Kiên đẻ thằng cu Cường bây giờ. Lúc đầu anh cũng chỉ qua lại với vai trò là cha đứa trẻ, dần dần phát sinh tình cảm với cô ấy. Anh cảm thấy rất tội lỗi, lương tâm anh cắn dứt không biết làm sao cả.

Sau khi nghe chuyện, trời như sập xuống, đầu tôi quay cuồng và phải đi cấp cứu.

Sau khi tỉnh lại tôi yêu cầu anh và cô ta gặp riêng tôi nói chuyện rõ ràng. Trước mặt 3 người anh nói chọn gia đình, xin lỗi cô ta và từ nay không gặp cô ta và con nữa. Cô ta cũng khóc và xin tôi tha thứ, mọi người trong cuộc đều rất thành thật nhận lỗi. Sau đó vợ chồng tôi cùng cố gắng quay trở lại cuộc sống bình thường, vết thương lòng đúng là không dễ lành.

Tôi luôn luôn trong trạng thái khóc bất cứ lúc nào. Chồng tôi thì cũng không được tự nhiên như trước. Ba tháng sau tôi thấy anh hẹn tôi một buổi nói chuyện, anh nói rằng xin lỗi tôi vì anh không dứt khoát được. Anh ở nhà 3 tháng qua nhớ con riêng và cảm thấy có lỗi với cô ta. Anh biết nếu đến với cô ta và con riêng thì anh lại đau khổ hơn gấp nhiều lần vì nhớ tôi và con gái. Anh mâu thuẫn và không thể chịu được. Anh nói ra để cầu xin tôi chấp nhận cho anh hàng tháng gặp con vài lần.

Thực sự 2 tháng qua tôi vẫn loay hoay chưa biết làm thế nào cho vết thương của mình, cũng như giải pháp nào cho tất cả chúng tôi? Mong các chuyên gia có sự chia sẻ