Có bao giờ ta tự hỏi đâu là ranh giới giữa niềm vui và hạnh phúc, giữa trách nhiệm và nội dung công việc, giữa hứng thú và đam mê, giữa sự quan tâm và giới hạn thuộc về trọng trách???
Cuộc sống có không ít người cứ muốn làm những điều cá tính… Cũng chẳng sao nếu ta có thể… Nhưng đừng quên rằng, chiếc lá thì nên xanh, chim thì nên hót và sông thì nên nặng phù sa…
Cá tính hay khác biệt cũng chẳng sao vì cuộc đời cần lắm những bất ngờ. Nhưng cái bình thường mà không hết lòng thì sao cái phi thường lại dành hết dạ… Cuộc sống không chỉ là hương hoa mà cần cội rễ…
Người ta dễ bảo nếu lá mà cứ xanh thì sao sáng tạo. Cũng đúng thôi nhưng nhiều người cũng quên rằng xanh chẳng phải chỉ là màu mà là xanh đúng nghĩa về thực chất. Xanh để sống, xanh để tươi, xanh để mát cho đời…
Người ta cứ bảo lá cũng có nhiều màu… Ừ thì xanh cũng là một trong những màu của lá. Nhưng xanh chính là màu của hy vọng, là màu của sức trẻ non tơ, là xanh của tươi mát cuộc đời
Nếu chiếc lá xanh phải xanh,thì lá sẽ hạnh phúc xiết bao. Hạnh phúc vì mình còn tươi tắn, được thể hiện chính mình vừa vặn. Hạnh phúc khi mang đến cho đời và cho người những điều thú vị… Hạnh phúc vì dễ tỏa sáng theo kiểu của mình mà không gồng mình hay cố sức…
Hôm nay học được bài học lá xanh, chợt nhớ cần phải xanh nhiều hơn thế. Xanh để cho mình được sống có ích hơn, xanh để cho cuộc đời thêm ý nghĩa, xanh để hạnh phúc cho mình và cho người đồng hành trong cuộc sống…
Hôm nay hiểu nhiều hơn một bài học đơn giản, sẽ cố gắng xanh hơn cho mọi thứ nhẹ nhàng… Xanh của bao la, xanh của tuổi trẻ hơn mốt chút, xanh của sự cân bằng cho cuộc sống nhẹ nhàng hơn…
Mỗi nghề nghiệp, mỗi vị trí cần xanh phù hợp, cần xanh đúng nghĩa và đúng kiểu cần có, sẽ dễ dàng và thoải mái cho mình và cho người cùng trách nhiệm.